Ai mua tui bán cây...si,
si tui tốt giông cành chi chít cành,
Hễ si mà gặp Đất lành
Là si phát triển trở thành ..siđa
Anh như con muỗi Nô-fen
Em là cô gái ngủ ko mắc màn
Xa mấy anh cũng mò sang
Đốt em 1 phát rồi bay đi liền
Em về em ốm triền miên
Được hơn 9 tháng tự nhiên lại lành
Sinh ra thằng bé giống anh
Lớn lên nó lại lang thang khắp làng
Sinh ra con bé giống em
Lớn lên nó lại ngủ ko mắc màn .....!!!
*"Bước chân dô qua’n đèn mờ
Ngồi gần con gái không sờ là ngu!!
Thà rằng cắt tóc đi tu
Ngồi gần con gái ..... ngu sao không sờ!!
Tâm tư tàn tạ tình tan tác.
Man mác mênh mông mãi mộng mơ.
Đớn đau đẩy đưa đời đơn độc.
Thao thức thẹn thùng thấy thảm thương.
Vội vàng vô vọng vì vương vấn.
Lả̉ lơi lành lạnh lòng lẻ loi.
Canh cánh cồn cào càng côi cút.
Mệt mỏi mong manh mãi một mình…
Dang diếu dằng dai dáng dậc dờ,
Vấn vương vô vị việc vu vơ,
Tưởng tin tươm tấc, tình tươi tốt
Mong mỏi mặn mà, má mẩn mơ
Đắm đuối đầu đường, đi đớ đẩn,
Ngập ngừng ngang ngữa, ngó ngu ngơ
Lâm ly lưu luyến lòng lai láng
Thấp thỏm thương thầm thả thẩn thơ
Thà một phút quay bài rồi bị bắt
Còn hơn sống mãi kiếp lưu ban
***
chú cuội ngồi gốc cây đa
nửa đêm thanh vắng sờ đùi Hằng Nga
Hằng Nga chẳng nói chẳng la
chú Cuội được thể sờ ba bồn lần
***
Gái ngoan chơi ở nhà trẻ
Gái khỏe chơi ở lầu xanh!
***
Nắng Vũng Tàu đốt cháy đời trai trẻ
Trai Phú Mỹ không ghẻ thì hắc lào
Không hắc lào không được vào đại học
Không bị ghẻ không phát thẻ sinh viên!
Xưa kia ở tuốt trên trời
Ngọc hoàng thượng đế thanh thơi thấy buồn
Sai bắt 1 chú chuồn chuồn
Xịt vô mười lít nước tương đem hầm
Bỏ thêm một ít ớt bằm
Chanh chua sáu trái, me dầm bảy tô
Nước mắt cá sấu tám xô
Dịu dàng chút xíu, một lô dữ chằn…
Nêm thêm chín chú lăng quăng
Mít khô, mít ướt, cằn nhằn ghen tuông
Hai trăm gram nhõng nhẽo, giận hờn
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn dề
Ngọc hoàng hứng chí hề hề
“Quả này” hoàn tất chẳng chê chỗ nào
Sai thiên lôi lấy bột nhào
Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than
…1 lúc sau…
Bỗng nhiên 1 tiếng nổ vang
Thế rồi “quả ấy” nhẹ nhàng bay ra
Bèn đặt tên nó: E-va
Còn gọi “con gái” hay là”cô em”
Trần gian từ đó nhiều phen hãi hùng.
Một anh nông dân mới cưới vợ đã có việc phải đi xa.
Sau vài tháng, cô vợ gửi thư cho chồng, nội dung như sau:
“Đám ruộng hai bờ ở đầu hông
Lâu ngày không cấy vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ có được không?”
Ông chồng đọc xong trả lời:
“Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy vẫn để không
Mùa này không cấy chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ chết với ông”
Đọc thơ của ông chồng xong, vợ nóng lòng quá nên gởi thơ tiếp:
“Ruộng lâu ngày cứ để bỏ không
Hạ đi thu đến sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa
Thợ cày đầy rẫy chẳng tính công ”
Ông chồng hồi đáp:
“Biết là ruộng lâu ngày trống không
Cỏ dại um tùm mọc mênh mông
Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm
Kỹ thuật thua ông, có biết không ?”
Bà vợ rằng:
“Ruộng vẫn nơi này quá mênh mông
Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng
Ông về vẫn đó chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch khỏi tốn công”
Chồng tiếp bực mình:
“Này này ông nói có nghe không
Ruộng ông, ông kệ cứ chơi ngông
Khi nào ông rảnh ông gieo giống
Còn không kẻ khác cấm cho trồng ”
Bà vợ chịu không nổi… gửi tiếp :
“Ông à… cỏ dại lên quá mông
Dân cày quê mình cứ ở không
Thôi tui làm phước cho họ cấy
Ông về thu hoạch… thế là xong”
Ông chồng càng tức giận hơn:
“Cỏ dại có mọc lên quá mông
Thì bà vẫn cứ phải để không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông vể nhổ sạch thế là… xong”
Bà tiếp:
“Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng
Ông về gấp gấp có nghe không?
Ruộng đang thiếu nước, lại khô cạn
Ông về tưới hộ tôi trả công!”
Chồng nghe thế liền gởi lại:
“Ừ thì bà ráng mà kiềm lòng
Bà mà léng phéng chết với ông
Ông về ông cấy cho tơi xốp
Cho thỏa bao ngày bà đợi mong”
Hôm sau, chồng nhận đc thư vợ như sau:
“Luật mới ban hành ông biết ko?
Ruộng mà không cấy sẽ sung công
Vậy ông thu xếp mà về sớm
Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét