“Được. Em sẽ đợi anh ở sân bóng rổ vào năm giờ chiều thứ ba.”
Tôi vò đầu bứt tai suốt từ tiết ba tới tiết năm, viết đi viết lại cả chục tờ giấy, cuối cùng thì viết ra được một câu cụt ngủn như trên. Tôi đưa cho Hân, con bạn thân ngồi cạnh xem và hỏi: “Có nên không mày?”
Đọc thêm»
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét