Càng trưởng thành, càng cô đơn. Thế nên con người ta đôi khi muốn bé lại, mãi là đứa trẻ hồn nhiên, không bao giờ cảm thấy cô đơn, lo sợ cô đơn để rồi thờ ơ với cô đơn.
21 tuổi, thoát khỏi cái vỏ bọc của gia đình, đến một nơi không bị quản lý, không bị ngăn cản làm những điều mình muốn, kể cả các mối quan hệ. Muốn chơi với ai thì chơi, muốn yêu ai thì yêu, sẽ không bị nghe hai từ “không được”. Nhưng chợt nhận ra, càng trưởng thành càng cảm thấy cô đơn.
Đọc thêm»
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét